top of page

The Imperfectly Perfect 2019


Năm nay là một năm đặc biệt. Cũng không hẳn là tốt nhưng cũng chẳng quá ư là tệ.

Một năm không quá dài cũng không quá ngắn, vừa vặn mang đến cho nó đủ những cung bậc cảm xúc, vui có, buồn có, hạnh phúc có, tuyệt vọng có.

Một năm để nó sống thật chậm lại và nghĩ về cuộc đời của nó.

Một năm để nó nhận ra rằng, ừ thì có lẽ phải tập trưởng thành và tập lớn lên thôi.

Cũng đến lúc phải lớn rồi. Con người ta không thể cứ mãi hồn nhiên, mãi chạy theo những niềm vui tinh thần mãi được, bởi những thứ đó có dễ dàng gì nuôi sống được người ta.

Ừ thì, ai rồi cũng phải lớn lên mà!

___________________________________________________________________________________

Một năm nữa sắp đến, thật hi vọng những hoài bão, mục tiêu mà nó đặt ra sẽ sớm được thực hiện.

Nó ơi, hãy cố lên nhé! Phải thật vững tin, phải thật cố gắng, gì cũng được miễn là đừng bỏ cuộc!

___________________________________________________________________________________

Đây, một năm vừa qua của nó ~

- Nó bắt đầu đi học vẽ, vẽ chì, vẽ than, vẽ chân dung, và vẽ màu nước. Lần đầu nó theo một bộ môn mà nó yêu thích từ lâu. Nó thích lắm. Mấy khóa đầu nó vẽ liền tù tì mấy tranh trong 1 tháng. Rồi tí tởn mang tranh đi đóng khung, lồng kiếng. Giờ trong phòng nó có hẳn một ô nhỏ để toàn tranh đủ mọi kích cỡ. Hồi nó làm bài tốt nghiệp lớp Chân dung, nó được yêu cầu vẽ khổ A3 (A3 chuyên vẽ ấy ạ, to hơn A3 thường). Bây giờ nghĩ lại, không hiểu sao nó có thể sống sót qua kỳ tốt nghiệp khi chạy tranh suốt 1 tuần liền. Nhưng nó tự hào lắm, vì nó được học và được tự tay vẽ ra những thứ nó ao ước được vẽ từ lâu. Nó vui vì nó có thể vẽ và được nhìn thấy tác phầm của mình. Nó nhớ từng lỗi con con trong mỗi tác phẩm, chỗ kia di chì chưa đều tay, chỗ đó than đi đậm quá, chỗ này màu đi loãng quá, chỗ nọ thiếu sáng nên tẩy bớt đi, à tóc đi chưa mượt nên tỉa lại,..... giờ nghĩ lại, nhớ cái thời lông bông mang tranh chạy ngược xuôi quá.

- Nó đi Đà Lạt. Nói có thể mọi người không tin nhưng chắc mẩm được 10 năm hơn nó mởi về lại Đà Lạt. Dù lời hứa với bản thân, cố gắng mỗi năm ít nhất vi vu một nước năm nay coi bộ không thành, nhưng bù lại Đà Lạt cũng là một lựa chọn không tồi. Quả thật, 10 năm là quá lâu để nó mường tượng được cái lạnh ban mơ nơi Đà Lạt khắc nghiệt đến thế nào. Cửa vừa mở, nó cũng thấy bản thân mình như đông lại, răng cứ đánh miết vào nhau. Đến thở cũng khó khăn. Giờ thì nó nhớ rồi, nó nhớ Đà Lạt lạnh ra sao rồi. Nó cùng chị nó, trên chiếc xe máy thuê, rong ruổi khắp mọi nẻo đường. Nó nhớ cái lạnh đó, nhớ con đường lạnh cóng nhưng đầy mờ ảo đó, nó nhớ cái đồi chè xanh hun hút, nhớ từng bậc thang nối tiếp nhau, nhớ cảm xúc phấn khích khi thấy những con số khắc lên đó, nhớ cách nó chạy hớn hở tìm dãy số ngày sinh, cả những dãy số đặc biệt khác nữa, và nó còn nhớ nhiểu thứ khác nữa. Đà Lạt sau 10 năm tìm lại mang đến cho nó nhiều xúc cảm, một nơi mà con người ta được trải qua thời tiết của cả 4 mùa trong năm, một nơi trầm mặc, bình yên và lắng đọng đủ để con người ta chậm rãi nhìn thấu bản thân mình.

- Nó đã từng như thế. Lần đầu tiên nó nghĩ đến việc đó hẳn là vào những năm cấp hai, lúc nó còn đang gồng mình lên với hằng ha sa số những nghĩ suy tuổi mới lớn, đó là do nó nghĩ, còn đối với những người khác xem mình là người lớn ấy, hẳn chỉ cho rằng đó là chuyện bình thường, ai cũng vậy, rồi sẽ qua thôi. Nó luôn cho rằng, tuổi tác chỉ là một con số, không hơn không kém. Nó chẳng có chút quyền năng khẳng định nào rằng với sự tích lũy đó con người ta hẳn đương nhiên cũng trưởng thành, chín chắn đúng với số tuổi của họ. Sự trưởng thành của một người thật ra không nằm ở những con số, nó nằm ở những gì họ trải qua và cả những bài học mà người khác dạy cho họ. Một sự trưởng thành đổi lấy nét tinh anh và hồn nhiên của một đời người. Nó nhớ đã đọc ở đâu đó rằng điểm đặc biệt thu hút ở trẻ con chính là đôi mắt trong luôn cười của đám trẻ, bởi khi đó chúng còn quá nhỏ, để phải lo nghĩ, lo làm, lo trăn trở với cuộc đời. Bởi có sai đâu khi người ta bảo "Đôi mắt là cánh cửa tâm hồn." Nhìn vào đôi mắt của một người mới thấu được người đó đã đi qua biết bao nhiêu là đoạn đường trắc trở. Có những đôi mắt buồn, chỉ nhìn thôi đã khiến ta bỗng lệ nhòa. Nó đã từng nghĩ việc con người ta sinh ra rồi mất đi là một lẽ đương nhiên. Khi con người ta không thể tìm được một lý do gì để tiếp tục sống, thì người ta chọn cách biến mất khỏi cuộc đời này. Thật ra việc ai đó biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, thật sự không khó. Việc khó là làm sao biết được đâu là lần cuối ta tiếp xúc với một người. Đã lần lần thứ hai rồi, lần thứ hai nó nghĩ đến chuyện đó. Người ta bảo quá tam ba bận, thật không đủ vững tin, liệu nó có thể vượt qua lần thứ ba ấy không.

- Đã mất rất nhiều thời gian để nó vẽ nên một nó của ngày xưa. Nó của ngày xưa như thế nào nhỉ? Bạn nó bảo "Tao không thích mày của hiện tại một chút nào". Nó cũng vậy. Bạn nó bảo ngày xưa nó không như thế này, không hay lo nghĩ và làm những việc không đâu như thế này. Bạn nó bảo "Ngày xưa, mày là đứa luôn sống có kế hoạch, chuyện gì ra chuyện đó, luôn làm theo những gì đề ra, mày dùng thời gian để làm việc chứ không phải để thời gian trôi không như thế này." - "Thật ra, tao cũng không thích tao như thế này. Nhưng tao thật không biết vì sao lúc đó lại có thể như vậy. Tao thật sự không biết."

- Con người ta trong đời có phải cũng nên có vài lần như thế. Phải lạc lối, mất phương hướng, mất tinh thần và đánh mất bản thân mình một lần. Nó nên vui mừng mới phải, vì điều đó đến với nó sớm hơn nhiều người. Nó nhận ra việc chạy theo một thứ gọi là nỗi lo cơm áo, gạo tiền có thể mang lại cho con người sự an tâm về mặt vật chất. Người ta thường đánh giá con người dựa trên địa vị, kinh tế và bề ngoài của họ. Bởi, không có tiền thì làm gì được chứ, không tự chủ về kinh tế thì đừng mơ đến việc sống theo ý của mình.

- 2019, nó học thêm một ngôn ngữ mới, một ngôn ngữ mà nó từ lâu bài trừ hay thậm chí không nghĩ là sẽ theo học. Theo một lẽ tự nhiên, không biết từ khi nào thứ ngôn ngữ ấy len lỏi vào trong tâm trí nó, khảm vào trí nhớ để nó phát ra như một bản năng. "Cứ thử xem sao." Cũng nên làm gì đó có ích để không phí đi khoảng thời gian này chứ. Nó yêu thích thứ ngôn ngữ đó. Một ngôn ngữ mà nó thấm nhuần từ lúc nào không hay. Như một người bạn tri kỷ lâu năm gặp lại, nó và thứ ngôn ngữ ấy đến với nhau thật nhẹ nhàng và đơn giản. Nó mất vỏn vẹn vài tiếng chỉ để học bảng chữ cái và ghép âm, một tuần để nắm các khái niệm ngữ pháp cơ bản, và vài tháng để thật sự theo đuổi và vận dụng được ngôn ngữ ấy. Nó đã, vẫn đang và sẽ tiếp tục đầu tư thời gian vào việc học. Bởi học là của để cho mình, là một sự đầu tư khôn ngoan mà không phải ai cũng nhìn thấu.

- 2019, nó làm cô giáo. Hay nói đúng hơn là tiếp tục nghiệp giảng dạy. Có buồn cười không khi một đứa tốt nghiệp chuyên ngành Thương mại lại cứ mãi bén duyên với giáo dục. Nó đã cố đẩy bản thân ra xa, cố gắng từ bỏ mọi ràng buộc liên quan đến giáo dục, cố tìm một vị trí phù hợp khác cho bản thân nhưng dường như nơi đó không dành cho nó. Có gì đó rất riêng và đặc thù của việc truyền đạt kiến thức cho người khác. Nó thích cảm giác đứng trước đám đông, nói thật rõ, thật to và thật chắc chắn những gì mình biết. Khi đó nó cảm thấy thật tự tin. Nó thích những ánh mắt vui có, rụt rè có, trốn tránh có khi nó giảng bài nhưng lại bắt gặp đứa nhóc nào đang lén nói chuyện, lén tuồn kẹo vào mồm, lén né tránh ánh mắt để không bị gọi tên. Nó thích những câu chuyện ngẫu hứng trong lớp, nó thích cái cách mỗi lớp học của nó luôn có tiếng cười, có sự tôn trọng nhưng không hề xa cách. Nó thích cái cách mỗi lần vào lớp là nghe tiếng chào tíu tít, có đứa lẽo đẽo theo sau nó từ cửa lớp, có đứa mè nheo kể về kì kéo co hồi sáng, có đứa than vãn vì mắt tăng độ, có đứa ỉ ôi nhờ nó giữ giùm túi đồ ăn vì đám bạn giành ăn quá thể. Chẳng biết từ bao giờ, việc đến lớp với nó trở thành một thói quen. Chẳng giống như hồi nó còn làm thực tập sinh tại một công ty đa quốc gia, lúc ấy, mỗi ngày đi làm với nó là một niềm đau. Nó đau đáu đếm từng giờ từng phút tan ca, việc bắt chuyện và xã giao với đồng nghiệp là một thử thách với nó. Dường như nó của những hoạt động cộng đồng hay trao đổi quốc tế trở nên khép kín ở môi trường công sở gói gọn như thế. Nó cảm thấy ngột ngạt và như đánh mất đi chính mình.

- Vì sao bản thân mình phải tồn tại nhỉ? Vì sao mình phải sống? Vì sao mình phải có đam mê? Vì sao mình phải có ước mơ? Vì sao phải như thế này? Vì sao phải như thế kia? Vì sao?

___________________________________________________________________________________

" My life is a mess. It's simply just a mess. Nothing more."

___________________________________________________________________________________


Daily Tips

#1 
Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép :))

 

#2

Cuộc đời có bao lâu, tuổi trẻ mấy lần trở lại mà cứ hoài u buồn :)))

#3

Làm hết sức, chơi hết mình ~~~

bottom of page