top of page

Viết cho những ngày đi làm


Có một ngày nọ, cũng chẳng để ý là có đẹp trời không, thì có một đứa ngồi soạn lại profile, rồi tham khảo này nọ, rồi chỉnh sửa, rồi đi in, rồi chia bao, rồi đi rải hồ sơ.

Cách cái ngày hẳn là đẹp trời ấy tầm vài tháng về trước, cũng có một đứa tình cờ đi fb dạo, thấy tuyển dụng này nọ, cũng về apply online. Rồi cũng như người ta, được gọi phỏng vấn nhưng lại không đi. Kẹt giờ. Lý do. Rồi thì thấy tiếc. Lại xin lịch hẹn bù. Rồi lại không đến. Vô trách nhiệm. Rồi lại thôi.

Cũng có một ngày con bé thấy tiếc vì những cơ hội mà nó tự để mất. Nó có, vậy mà nó lờ đi.

Nó của ngày hôm trước viết cho nó của ngày hôm nay và cả ngày sau nữa. Sau này hẳn sẽ có vô số lần nó lại bỏ qua cơ hội như thế mà. Bình tĩnh, cứ suy nghĩ thật kỹ. Lấy giấy viết ra những lý do mà nó muốn từ bỏ. Thật sự nghiêm túc. Sau đó, hãy nhìn vào đó và quyết định. Dù gì, cũng không được hối hận.

Cách cái ngày hẳn là đẹp trời ấy tầm 2 tháng về sau, giữa mùa thi và con bé cũng chẳng mảy may để ý đến bộ hồ sơ của nó liệu có ai thèm dòm ngó không, bởi, nhiều lúc thì đúng là định mệnh do mình tạo ra, những lúc ấy có cản nó cũng tìm mọi cách mà làm, nhiều lúc thì chỉ mong ông Trời tạo ra phép màu gì đó thôi. Bởi nó lười rồi. Không phải cái kiểu người ta đi làm nhiều quá nên mệt, nên lười, mà là NÓ LƯỜI THIỆT. Mà đúng là may thật, vào ngày sinh nhật con bé đậu phỏng vấn, rồi thì người ta muốn trong tuần tới làm việc luôn. Và con bé rất tỉnh, "I'm sorry, I'm only available from 1st of July." Rồi cầu mong chị HR Manager sẽ bỏ qua sự tỉnh của nó. và chị cho qua thật, "Well, in that case, we'll put you in the waiting list. Meanwhile, good luck with your exam and have a great summer trip". Nhẹ nhàng thế đấy.

Rồi thì con bé tung tăng đi chơi, và quên cục sạc. Có mấy ai đi chơi mà lại cần điện thoại nhiều pin chứ. Nhất là những đứa đang cần vứt hết và vui chơi quên hết sự đời như nó. Và nó quên thật. Nó quên mất phải sạc pin. Rồi thì ngày nó về, nó lại quăng dế cưng trên phòng như thói quen rồi thì lại 2, 3 cuộc gọi nhỡ. Nó nghi mà, nó nghi lắm. Không lẽ là gọi đi làm ....

Rồi nó cũng nhấn nút gọi lại.

- "ủa em, bộ em thấy số lạ gọi nên không bắt máy hả?"

- "dạ không phải, tại điện thoại em hôm bữa bị hư, em đem đi sửa, hôm nay mới lấy về"

Nhiều khi nó cũng ngưỡng mộ kĩ năng tùy cơ ứng biến của nó ghê gớm, hẳn đây là một tài lẻ, sau này phải bổ sung vào CV mới được.

Rồi thì nó ký hợp đồng, rồi thì cũng đi training, rồi thì cũng đi làm như người ta.

Cũng may là Ông Trời thương nó thật.

Cho

Đây là lớp đầu tiên của nó. Chỉ có 13 bé thôi. Nhìn chung là hiền và dễ thương. Mấy nhóc vô cùng thân thiện dù cô vào nhận lớp giữa khóa. Ấn tượng đầu tiên là Trà My chạy lại nói: "Cô! Thấy áo con đẹp hôn?" Hahahahaha cưng dễ sợ. "Ừa đẹp". "Hí hí tí nữa con đi ăn đám cưới á cô, hí hí"

Lớp có 2 Khoa. Đăng Khoa và Minh Khoa. Tạm gọi là Khoa Nói Nhiều và Khoa Bự Khoe Của. Khoa Nói Nhiều thì cực kỳ ngoan và nghe lời cô. Khoa Bự thì hay lý sự cùn, nói cũng không kém Khoa kia, học thì nhớ lẹ mà tí hỏi lại quên hết trơn hà. Được cái hai Khoa cưng lắm, Khoa Bự hay chọc cô, đòi cô ẵm, ẵm xong còn hỏi "Cô thấy con nặng không?" - "Con nặng quá trời luôn, cô bế có nổi đâu" - "Có nhiêu đây à cô *giơ 4 ngón tay*" - (cô giáo câm nín)

Hồi đầu nhận lớp vui lắm, lớp đầu tiên mà. Trong lớp có Lily nhỏ con, hiền. Có Quốc nhiều chuyện, làm bài lâu. Có Phương Anh ít nói, kính cận. Có Mỹ cực mean :)) học giỏi mà hay chơi xấu bạn quá. Có Hà My đẹp gái, vẽ siêu đẹp. Có Đình Quý hai má phúng phính. Có Quế Trân hay gây lộn với Khoa Bự. Có Hoài An 4 tuần đi Vũng Tàu chơi hết 3 lần.

Lớp còn có chị trợ giảng làm chung cực dễ thương. Vì là người đầu tiên nó làm chung, chị lại còn làm lâu như vậy, hiển nhiên nó tự cất nhắc chị lên chức mentor riêng cho nó. Cái gì cũng hỏi chị. Mà nhìn chung sơ sơ cái hội TA trong đây. Thật may là nó gặp chị.

Nó may mắn thế đấy.

Giờ tới giáo viên nè. Lớp có Mr. William và Ms. Hảo. Tuần đầu nó đi làm chỉ gặp Ms.Hảo còn thầy thì bận rồi. Vào lớp cũng giới thiệu này nọ. Lúc Ms. Hảo vào, tụi nó chào: "Hello Ms Hảo". Nghe sao thành Ms. Thảo xong cái lúc lên chào chị tự động thêm vô: "Dạ, em chào chị. Em là TA mới *cười bao tươi* Dạ em cũng tên Thảo" (thầm nghĩ chắc cũng có duyên, trùng tên thế còn gì). Thế mà chị ấy phán: "Chị tên Hảo em ơi". Chời ơi, quê một cục.

Còn về William. Nghe dân tình đồn thổi ổng mập lắm. Oh Yeah. Chời ơi chắc dễ thương lắm. Gặp rồi, cũng bình thường thôi. Được cái chiều tụi nhỏ cực và hay cho tụi nhỏ ăn bánh, làm cho lâu lâu mấy cô được ăn ké. HAHAHAH. Tương truyền rằng hôm ấy là buổi cuối cùng William dạy bọn nhóc, ông ấy lôi cái điện thoại iphone thời xì cùn ra rồi tức tốc chạy ra nhờ bảo vệ vào lớp chụp giùm bức hình kỉ niệm. Dễ thương cực. Rồi chị trợ giảng xinh đẹp nhẹ nhàng xin ảnh, ổng bảo sẽ cố gắng post lên facebook. Sau đó ít lâu, con bé lần theo cái tên face ổng cho bằng tiếng Việt ấy lần mò tìm kiếm. Aha Found you.

À nhìn hình rồi bàn tiếp nè.

Nhìn dễ thương không? Đây, chính con người này làm tôi mất niềm tin vào Ảnh đại diện. Đây là William hồi chắc chục năm về trước, hồi chưa có bụng bự và râu ria lổm chổm như bây giờ, hồi còn thư sinh và trong sáng. Mặc dù nó chưa gặp Will Nhỏ nhưng Will Lớn à "Anh bé lại đi!".

Hic. William bây giờ. Có một gói thuốc trong túi, bụng bia và ục ịch. Hahahaha. Nói chung là giờ ổng hết dễ thương như trong hình rồi. Cái hình này là nó thấy tâm đắc quá nên nhất định phải lưu về mần riêng.

Chuyện đi làm của nó, lớp đầu tiên của nó chỉ thế thôi.

Không quá dài, không quá ngắn. Vừa đủ để nó thương dần nơi này.


Daily Tips

#1 
Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép :))

 

#2

Cuộc đời có bao lâu, tuổi trẻ mấy lần trở lại mà cứ hoài u buồn :)))

#3

Làm hết sức, chơi hết mình ~~~

bottom of page